từ Rìa Vực

Nhã Thuyên

trôi trong xứ mặt trời

1

tôi trườn lên dải lưng trần im lặng của con phố của hồ nước, buông duỗi các khớp sống đắm buốt gió sạch mỗi ngày, mặc chùm tên của bầu trời bắn xuyên tôi đốt ran ran những nốt ruồi lạc chỗ những thẻo sẹo chìm tích điện dưới da 

làm kẻ mù trước con đường lớn chen lẫn dấu chân làm kẻ điếc trước tiếng loa răn dạy làm đứa con hoang làm gã không nhà làm người không tổ quốc

không quay cổ tít mù tiếc nuối các ngã ba.

không tô vẽ hình ảnh nhà thơ loài bướm say sự sống đen say cái chết đĩa đèn

đường phố nơi này không phải Paris Rimbaud đã chết nơi nào cũng châu Phi chạm điện giật

tôi nhìn mặt trời bợt nhão trong nước lừ lừ trôi một con mắt ươn.



2

kẻ nào sống trong trận bão này mà không thở dốc thon thót vì bão chừa sót lại

lốc bụi trùm ôm quả đất teo dần những khuỷu chân chim sẻ lẩy bẩy

tên cướp biển nào bắn tướp cánh buồm say của chúng ta? gió nổi từ đâu? làm sao giũ sạch mùi tanh đẫm bàn tay giành giật? 

làm sao tôi im lìm khi mỗi sáng sững sờ vấp phải giấc mơ rúm rúm thin thít vấp phải nụ hôn mềm của bóng đêm trơ trơ trên giường chật? 

mất đâu đôi mắt mở lớn tuyệt vọng của tuổi trẻ âm u?

những thân người mềm và rũ những thân người kiệt sức và chực đổ ngã những thân người chực nhào xuống vực những dây thần kinh sợ hãi và khinh rẻ sự tự hủy những ngón chân bíu chặt đường trơn dò theo bóng ma ngây dại như thể tất cả mọi điều đều là số phận 

có điều gì làm tôi mãi đau khổ đến thế, sầu muộn nhiều đến thế, tự giày vò đến thế như trái chín không thể lòe bịp giấu giếm vết răng nham nhở của bầy sâu 

ong ả tiếng giễu cười chói gắt hả hê táp vào gương mặt vô vọng của kẻ hoài công đi tìm một mặt-đất-hiện-thực phập phồng thở những trái tim những giọng nói 
những kẻ đến phút chót vẫn không thôi đùa chơi và yêu nhau trong - veo - đến - chết
tôi vã đẫm những mùa nắng lạnh tràn loang 
tôi vã đẫm những mùa tình không được lặng sóng
tôi ngốn thơ ca như kẻ đói ngốn rồi liếm từng hạt vụn bánh mì
nhưng có điều gì làm tôi mãi đau khổ đến thế, sầu muộn nhiều đến thế, tự giày vò đến thế 
không lẽ đổ tại thơ ca đổ tại cuộc sống thường đổ tại tình yêu xiết tim đổ tại xứ sở tôi buồn lăn lóc rụng những mặt trời trên phố
cái gì nâng tôi dậy sau cú vấp ngã vào những dây trói im lặng 


ngập tràn bóng tối rồi, chỉ còn chúng ta ảm đạm đứng quanh huyệt mộ của những mặt trời rụng.



3

tôi vẫn nghe có tiếng thơ kêu khẽ và trang sách da dê nổi sần ở nơi hun hút động tối 
một người say mất ngủ lang thang đang tìm nhặt những con mắt quái đản đã đánh rơi 
trên vỉa hè thơ đi bằng đôi chân loài mèo nhưng ửng căng mạch nóng dưới lớp da đệm nhung  
thơ chuyển dồn máu lên đầu các ngón tay vươn dài và dẻo dai thọc luồn vào những ngõ hẻm đen 
đặc không ngờ của tưởng tượng 
một vầng trăng bỗng nhỏ mật vào tim 
                                     và len
                                                chảy 
                                          xô giật từng thớ máu tươi 


từ ngữ uống hơi trăng lần hồi trỗi dậy từ bóng đêm từ kí ức bầu vú mẹ từ mạch máu từ tiếng khóc đầu tiên từ nhịp chân đầu tiên loài người đi thẳng



4

tình yêu đặt lên tay tôi hoa và sợi dây thắt cổ và tôi phải đi trọn đời sống.  
tình yêu đẩy bật câu thơ tức nghẹn trong ngực tối.
tôi chà xát đá trên mình tôi đóng thùng đông lạnh tôi trùm chăn im phắc ngủ vùi tôi ném bùn những mặt trời những mặt trăng và những ngôi sao tôi thử thách tôi lùi lũi một đường tuần tự của loài bò nhà không biết gào rống 

nhưng máu đầu các ngón tay tôi đã ươm nảy một hạt-giống-mặt-trời lớn dậy và đỏ au và lạc loài một thân phận tự trưng bày không thể giấu

chúng ta ôm nhau héo quắt, hít và thở và yêu riết róng, mãnh thú hít tìm hơi sống.



5

trước miệng vực, chúng ta sẽ chơi trò lao đầu xuống vách đá 
trò chơi lộn nhào dưới sâu có thể làm máu bật tiếng hót 
ở đáy vực có thể là mặt-đất-hiện-thực phập phồng thở những trái tim những giọng nói chúng ta vẫn sục sạo kiếm tìm 
ở đáy vực có thể hạt-giống-mặt-trời đỏ au và lạc loài lớn dậy
ở đáy vực có thể còn thơ dành cho kẻ cần đến, giác mút thơ hút chặt không cho ta trượt ngã và bật khỏi vòng xoáy tít của trò chơi lộn nhào
a, chúng ta không cưỡng được trò chơi và miệng vực đón chào những kẻ mạo hiểm không cho phép mình thất bại
đừng hỏi thêm: không thất bại để làm gì
không ai chiếm giữ được tí ti mảy may sống lẫn chết

đây là lúc chúng ta đặt bàn tay lên bàn tay, lần bóc lớp lớp vẩy bóng tối trám dầy mặt, da, và mắt nói với nhau về Tình Yêu (và/chính là) Trò Chơi Sáng Tạo, hối thúc sinh những mặt trời mới đỏ au sự sống lớn dậy trong một xứ sở buồn.

những nốt ruồi lạc chỗ chảy ran.

thẻo sẹo chìm tích điện âm âm nổ.
10.2009





thời gian 

khởi đầu:
mủn nát mơ mộng, sự trống rỗng tuồn tuồn khỏi thân mở hoác mỗi lần thức giấc 
trôi dạt luồng ý nghĩ, ý nghĩ về nỗi lo sợ, điều dằn vặt sẽ đến khi chúng biến mất, chỉ còn ý nghĩ, chỉ còn chúng để bám víu
những chiếc cúc ngực bật, trí nhớ lật lọng, một Kẻ Mất

giải pháp:
nằm yên, nằm yên, tránh va động với lớp khí, từ từ thôi, lại chảy vào 
lại đầy dâng yêu thương, lạnh toát, nóng rẫy, sầu u, non tơ, hồi hộp
lại đào xới, khơi sâu, dấn mãi bước chân xa lạ trong hang động hun hút, chỉ mở sáng mênh mông phía thẳm sâu
giày vò lại đến, một hành tinh tối tăm chẳng một viên sỏi, chẳng một nhành cỏ
vuốt ve mái tóc, ngực, cánh tay, mười ngón tay, một ngàn sợi lông chân, chỉ nói lời làm thương tổn
nỗi cô độc đẹp đẽ, nhọc nhằn, mệt lử, say đứ đừ, mát rười rượi, sướng râm ran, rưới lên thân mịn mướt, mềm ngăn ngắt

hệ quả:
cuồng thú dữ, tràn dung nham trầm tích, bỏng đời sống thực
thân mỏng tang, một cái lá bị thời gian, mưa, sương ăn hết thịt, đường gân mảnh bám víu nhau giữ hình hài
thời gian là sương, là máu mặn rút chạy khỏi cơ thể 
đến khi một chiếc cối đá úp lên cái đầu trên giường, mắt sập xuống một bầu trời mục

để kết thúc. 

05.2009



Click here to read more poetry by Nhã Thuyên, and here for her essay on Nguyễn Quốc Chánh, both from the Fall 2015 issue. We also recommend this essay by Kelly Morse on Nhã Thuyên from our Fall 2019 issue.